– Nhanh lên, nhanh thu thập hết đồ đạc đi. - Những thứ đồ đạc vô dụng đó thì bỏ lại, mang theo đồ đạc cần thiết như quần áo, lương thực… là được rồi.
Giữa bầu trời đêm Thiên Đô, người của đội săn bắn đang khuyên bảo mọi người dọn nhà.
- Rầm rầm rầm!
Cửa của lều gỗ bị người gõ, đội săn bắn cũng không còn yêu cầu tiến đến, mà bắt đầu kêu gọi đầu hàng.
- Người của băng trộm Huyết Hồ Tử sắp giết tới nơi rồi, chúng ta phải đi đến bộ lạc Nguyệt Đàm tị nạn.
Chỉ nói một câu như vậy, người của đội săn bắn đã rời đi.
Mễ Nặc bị đánh thức, liếc nhìn khoác da sói trên người, trong lòng ấm áp.
- Bọn họ thật đến thật là sớm.
Cô nhếch miệng, hơi buồn ngủ ngáp một cái.
- Ngồi dậy ăn đi.
Mục Lương ngủ dậy tương đối sớm.
- Đêm qua anh ngủ lúc nào?
Mễ Nặc hiếu kỳ hỏi.
Đêm qua, khi cô ngủ thì vẫn thấy Mục Lương còn thức, đang ngồi cạnh lò sưởi dùng than củi vẽ cái gì đó.
Mễ Nặc xấu hổ thật lâu, cô không muốn cho Mục Lương ngủ chung với cô đâu.
- Khoảng nửa đêm.
Mục Lương nhẹ giọng nói, khuấy đều nồi thép, bên trong chứa canh thịt.
Bữa sáng ngày hôm nay, bọn họ ăn canh thịt.
- Thơm quá.
Mễ Nặc nhúc nhích cái mũi ngửi một cái.
Cô đi tới bên cạnh lò sưởi, con mắt màu xanh lam lóe sáng nhìn nồi canh thịt đang đặt trên bếp.
Sau đó, Mễ Nặc không nỡ nhăn lông mày lại nói:
- Sau này, bữa sáng để tôi nấu cho.
- Làm sao vậy?
Mục Lương ngẩn người.
- Nấu nhiều lắm, thức ăn phải tiết kiệm một chút.
Mễ Nặc một tay cầm thắt lưng, dựng thẳng lên một ngón tay quơ quơ.
- Yên tâm đi, số lượng thịt khô còn lại cũng đủ chúng ta ăn hai mươi mấy ngày.
Mục Lương cầm cái cà mèn thép chưa đầy canh thịt tới.
Đêm qua, cô kiên trì ăn thịt kỳ nhông khô, có lẽ ăn mới no được ba phần bụng.
Dựa theo suy nghĩ của cô để nấu chắc là người ăn no ba phần bụng thì tốt rồi.
- Nhiều lắm, những thứ này để dành một chút để buổi tối ăn.
Mễ Nặc ngoài miệng thì nói vậy nhưng hai tay vẫn không tự kiềm chế tiếp nhận cà mèn.
- Buổi tối chúng ta ăn thịt quay.
Khóe miệng Mục Lương mang theo nụ cười yếu ớt.
- A ô…
Mễ Nặc húp một muỗng canh nóng vào miệng, nóng đến nỗi làm cô há miệng thở ra.
- Cẩn thận nóng.
Mục Lương thổi nguội sau đó mới chậm rãi ung dung ăn một bữa ăn khó có được như thế này.
- Ăn ngon.
Mễ Nặc nuốt canh xuống bụng, con mắt màu xanh lam nhất thời híp lại.
Vị thịt nồng nặc làm cho vị giác mở ra, canh ấm vào miệng làm cho cổ cô ấm lại.
Sau khi nuốt xong muỗng canh, làm cho dạ dày đang đói của cô như có thêm sức lực.
- Rất lâu rất lâu… Chưa được uống canh thịt.
Mễ Nặc mấp máy cánh môi, con mắt màu xanh lam nổi lên hơi nước.
Trước đây, khi chị cô còn ở đây, hai người lâu lâu mới có thể nấu một lần canh thịt.
- Sau này muốn ăn thì ăn.
Mục Lương giơ tay lên lau nước mắt trên khóe mắt của cô.
Trong nháy mắt, Mễ Nặc lắc đầu, vểnh miệng nói:
- Không được đâu, ngày nào cũng ăn canh thịt thì quá xa xỉ.
- Bình thường chúng ta cũng phải uống nước, có đúng không?
Mục Lương nhẹ giọng hỏi.
- Ừm.
Mễ Nặc hít cái mũi thon dài.
- Nếu nấu canh thịt thì chúng ta vừa có nước để uống, lại có canh để ăn.
Mục Lương nhếch miệng lên, nhẹ giọng hỏi:
- Cô cảm thấy có đáng giá hay không?
- Cái này? Hình như là không sai.
Mễ Nặc tỉnh tỉnh ngẹo đầu, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Mục Lương cười khoát tay, thúc giục:
- Canh thịt phải ăn nóng, nguội sẽ ăn không ngon.
- Ừm.
Mễ Nặc cười cong mắt, từng miếng một ăn canh thịt.
Trong và ngoài lều gỗ giống như hai thế giới.
Hai người đang nhàn nhã ăn bữa sáng.
Mà trong doanh trại thì đám người đang vội vã thu dọn đồ đạc.
- Ăn thật no.
Cuối cùng, Mễ Nặc nhịn không được ăn hết sạch nồi canh thịt.
Cô mím đôi môi dưới, có chút tội ác nhìn cà mèn thiết trong tay.
Lúc đầu, Mễ Nặc muốn để lại phân nửa để buổi tối ăn, thật không ngờ càng ăn càng muốn ăn.
Cô cứ tự nói với mình là ăn một ngụm cuối cùng rồi không ăn nữa, ăn một ngụm cuối cùng rồi không ăn nữa… Không lâu sau.
- Cảm giác ăn no như thế nào?
Mục Lương ôn hòa nói.
- Rất thoải mái, nhưng… Quá xa xỉ.
Gò má Mễ Nặc ửng đỏ nói.
Ăn một bữa này đã tương đương với mười con kỳ nhông.
- Không cần lo lắng, vấn đề thức ăn cứ giao cho tôi giải quyết!
Mục Lương đứng dậy lấy tay xoa đầu cô.
Cô cứu anh một mạng, cũng không thể để cho cô ăn không đủ no bụng được!
- ...
Mễ Nặc hơi đỏ mặt, không biết làm sao, chu cái miệng nhỏ lên, nhưng không biết đáp lại thế nào.
Bàn tay Mục Lương hơi nắm lại, giả vờ bất mãn nói:
- Cô lấy cái khăn xuống đi, muốn sờ tai thỏ cũng không được.
- Nói cái gì đó, tôi không phải vật nuôi nha.
Mễ Nặc bất mãn vểnh miệng.
Cô chần chờ một chút, giơ tay lên lấy cái mũ xuống.
Mục Lương thấy cô lấy mũ xuống, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.
Mễ Nặc thấy nụ cười của Mục Lương, trên gương mặt lần nữa nổi lên ửng đỏ.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, cái cằm hơi vểnh lên:
- Tôi chỉ để cho lỗ tai ra ngoài hít thở không khí, không phải cho anh sờ.
- Đúng, đúng.
Mục Lương cố nén cười.
- Hanh!
Mễ Nặc hừ nhẹ một tiếng.
Cô ngượng ngùng nói sang chuyện khác, chờ mong hỏi:
- Ngày hôm nay chúng ta sẽ dọn lên lưng Tiểu Huyền Vũ ở à?
Cô vẫn ước mơ nhà mới, một ngôi nhà nhỏ di động.
- Trước không vội dọn nhà, chúng ta cả phòng ở cũng còn chưa xây nữa mà.
Mục Lương muốn trước tiên thăng cấp Rùa Đen đến cấp 3, lúc đó lưng rùa sẽ rộng hơn, như vậy có thể xây một ngôi nhà ra dáng một ngôi nhà.
Đương nhiên, anh phải xem thử Rùa Đen đến cấp 3 sẽ lớn bao nhiêu, mới dễ quy hoạch xây nhà thế nào.
- Vậy bây giờ chúng ta phải đi xây nhà à?
Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc lóe ra quang mang.
- Đi thôi.
Mục Lương cầm đầu đi ra ngoài lều gỗ.
- Chờ một chút… Đồ trong nhà phải làm sao?
Mễ Nặc nghĩ đến đống đồ tối hôm qua chở về.
Ngày hôm nay, đám người trong doanh trại đều sẽ rời đi, nói không chừng sẽ có người đến trộm đồ.
- Tôi để cho Tiểu Thải ở nhà coi chừng.
Mục Lương chỉ về một góc trong lều gỗ.
Mễ Nặc quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Kỳ Nhông Ba Màu dài hai thước từ ẩn thân hiển hiện ra.
Cô yên tâm gật đầu:
- Vậy tôi yên tâm rồi.
Hai người ra khỏi lều gỗ, đi qua chỗ vắng vẻ rời khỏi doanh trại, bắt đầu dã ngoại vắng lặng.
Lúc này, Rùa Đen đang kiếm ăn, con chuột trốn ở trong động đất, một phát ‘Địa Chấn’ đã đánh nó chạy ra.